Wednesday, August 28, 2013

TẠ ƠN CHA - THANK FATHER FROM THE BOTTOM OF MY HEART



Tạ Ơn Cha

Có bốn người cha cho tôi sự sống
Người cha đầu cho tôi giòng huyết thống
Chẳng biết sống còn hay thác ở nơi đâu
Để tiếng “cha” chưa bập bẹ gọi lần đầu
Đã biến mất trong lòng trẻ thơ vô tội
Cha thứ hai cứu tôi thoát bàn tay thần tử
Người lính Cộng Hoà tên tuổi ai hay
Đơn vị mãi nơi địa đầu biên ải
Ông có lẽ người sau cùng còn ở lại
Theo đoàn người gồng ghánh chạy xuôi Nam
Giặc Cộng pháo theo bao tang tóc kinh hoàng (1)
Người chết bạt ngàn tử thần không chọn lựa
Giữa cõi chết một hài nhi lờ qườ tìm sữa
Trên xác mẹ vô hồn không rõ đã bao lâu
Ông chạy ngang nhìn thảm kịch quặn lòng đau
Không đành bỏ làm ngơ theo giòng vô cảm
Vội cuốn nó trong chiếc nón ai nằm vương vãi
Mưa pháo đạn thù vang dội nổ gần xa
Ôm sát nó cố đi nhanh xa vùng lửa đạn
Lê lết mãi cũng tới được chân cầu Mỹ Chánh
Ông trao em sang tay người lính mũ xanh
Năn nỉ cố đưa em đến được chốn an lành
Anh lính trẻ sĩ quan Thủy quân Lục chiến
Đã đặt tên em mang họ của mình
Tên đã chọn dành con gái đầu như dự tính
Rồi đưa em vào cô nhi viện sống bình yên
Điều duy nhất anh có thể làm nơi trận tuyến

Người thứ tư cha nuôi thành cha cuối
Mang tôi về từ đất Việt xa xôi
Khi tôi còn vùng vẫy ở trong nôi
Cho tôi có mẹ cha và người thân thích
Cho tôi có tình thương yêu như ruột thịt
Cho tôi có mái gia đình đầy hạnh phúc

Xin tạ ơn hai mẹ vô cùng
Một mẹ cưu mang chín tháng mười ngày
Đã gục ngã khi con vừa chừng dăm tháng
Công ơn người con biết trả ra sao!
Và mẹ Lucy lòng bao la như biển cả
Tình yêu thương vời vợi vượt mầu da
Đã săn sóc chở che con từ tấm nhỏ
Hết đời này con trả cũng không xong

Xin tạ ơn cha, người cho tôi giòng máu
Xin cảm ơn người, cha lính vô danh
Trong gian nan nguy biến vẫn không đành
Bỏ con lại trong vòng tay thần tử
Con cảm ơn cha, người lính mũ xanh
Đã đặt tên con cho có ngọn ngành
Để con thấy cội nguồn trong dĩ vãng
Tạ ơn người xin gọi “tía” như cha
Và cha nữa James Mitchell bất diệt,
Tình yêu người vời vợi tựa trăng sao
Luôn hướng dẫn soi đường con bước tới

Xin suốt đời ghi nhớ mãi công lao
Ở các người lòng độ lượng biết là bao
Như mắt xích cuộc đời không thể thiếu
Trong bất hạnh con có những bàn tay huyền diệu!

Nctd / 2013
Viết cho hài nhi của Đại lộ Kinh Hoàng mùa hè 1972 Trần thị Ngọc Bích.

(1)- Một đoạn đường trên Quốc lộ 1 từ Quảng Trị tới Huế.


THANK FATHER FROM THE BOTTOM OF MY HEART
I have four fathers

The first one whose blood runs in my vein

I shall never know whether he’s alive or where’s the remain

How the word “father” hasn’t had a chance to grow

Already sunk deep into the darkness of my soul

I have a second father

The unknown soldier from the Army Mobile Unit

Whose headquarter stationed in the Quảng-Trị province

He may have been the last to leave the besieged post

Headed south following the wave of terrified evacuees

From a far, the communist artillery raining down on the escapees

Thousands and thousands dead, the devil needless to choose

Among the corpses was a little baby girl too hungry to move

Lying on her mother’s motionless body for the unknown time

The unbearable scene tore his heart and made him cry

He couldn’t walk away as if he is a no-soul man

He rolled her inside the forgotten tattered straw hat and ran

The enemy artilleries still chasing the defenseless

Flame, smoke, mortars exploded around, over their head

Thirsty, hungry, tired, exhausted, pushed him far behind

He kept walking, running and praying: “don’t let her dye”

The “two-as-one” came to the Mỹ-Chánh bridge just on-time

He know when they get to the other side she would survive

Too exhausted! He moved slowly on the bridge, now the battlefront

Here he met the next savior and asked to care for the infant

The brave young Ensign Marine Corp soldier

Brought the infant to the far behind safe shelter

Along his last name, he gave her a name “The sacred Blue Jade”

Which he always wished for his first-born girl to be named

It was the only thing he could do at that urgent time

He then disappeared among the soldiers to the defending line

The fourth adopted me, the heaven for the rest of my life

Brought me home from a half globe distance orphanage

When I was crawling and playing, still the crib I stayed

He gave me a family, father, mother and sibling

And love me as if the blood in my vein is part of him


Thank to my mother!

The mother who carried me nine months and ten days

And I was just about four months old when you passed away

The first day in May 1972, on the terrifying blood-soaked highway

And mother Lucy, whose heart is as big as the ocean

Your love reaches beyond my eyes’ sight under the sun


Thanks father, the one who gave me blood

Thanks father, the soldier at the far north province

Pushed aside his own safety in the most dangerous time

From the hands of the death devil, he saved my life

Thanks father, the Green-Beret soldier

Gave me a name that helped me find myself

Filling your wish I’ll call you as “Tiá” rather

And thanks to my beloved father James Mitchell

No word I can say, nothing I can do, but forever …

I’ll remember what you have done and help me to rise

Your compassion, your heart deed is so immensely bright

Each one of you, the link of chain that made up my life

In misfortune, I found the broad wonderful sky!


Nctd / 2013

Wrote for Kimberberly Mitchell

(A little unknown baby Tran thi Ngoc Bich)