Thursday, January 21, 2016

Trang Thơ: Cuộc Đời




BẠN HAY BÈ!


Là bạn hữu phải cần hai yếu tố
Trước mặt lòng thành phía sau chữ kính
Thành kính phải cùng thể hiện phân minh
Không có nó ngôn từ toàn giả dối
Bạn bè chi cho phí phạm thì giờ!

Bạn hữu thân tình lại càng cần có
Sự nhún nhường chia xẻ lẫn cảm thông
Không so sánh bạc tiền nhìn danh vọng
Hết cuộc vui rồi không thế là xong
Bạn thân tình khác rác trôi sông!

Đã là bạn, thân hay sơ cũng trọng
Đối với nhau nên một dạ một bề
Dù trước mặt hay sau lưng cũng thế
Chớ như miệng đời trước thẳng sau cong
Vì chính nó thước đo lòng tự trọng

Từ lúc nhỏ mẹ cha thường khuyên bảo
Đạo đức luân thường trung tín đề cao
Sống cho ngay sống thẳng đẹp là bao
Không hổ thẹn với lương tâm là chính
Để người đời khỏi chê trách khinh khi!
                       
Nctd – 2013




Tạ Ơn Cha

Có bốn người cha cho tôi sự sống
Người cha đầu cho tôi giòng huyết thống
Chẳng biết sống còn hay thác ở nơi đâu
Để tiếng “cha” chưa bập bẹ gọi lần đầu
Đã biến mất trong lòng trẻ thơ vô tội
Cha thứ hai cứu tôi thoát bàn tay thần tử
Người lính Cộng Hoà tên tuổi ai hay
Đơn vị mãi nơi địa đầu biên ải
Ông có lẽ người sau cùng còn ở lại
Theo đoàn người gồng ghánh chạy xuôi Nam
Giặc Cộng pháo theo bao tang tóc kinh hoàng (1)
Người chết bạt ngàn tử thần không chọn lựa
Giữa cõi chết một hài nhi lờ qườ tìm sữa
Trên xác mẹ vô hồn không rõ đã bao lâu
Ông chạy ngang nhìn thảm kịch quặn lòng đau
Không đành bỏ làm ngơ theo giòng vô cảm
Vội cuốn nó trong chiếc nón ai nằm vương vãi
Mưa pháo đạn thù vang dội nổ gần xa
Ôm sát nó cố đi nhanh xa vùng lửa đạn
Lê lết mãi cũng tới được chân cầu Mỹ Chánh
Ông trao em sang tay người lính mũ xanh
Năn nỉ cố đưa em đến được chốn an lành
Anh lính trẻ sĩ quan Thủy quân Lục chiến
Đã đặt tên em mang họ của mình
Tên đã chọn dành con gái đầu như dự tính
Rồi đưa em vào cô nhi viện sống bình yên
Điều duy nhất anh có thể làm nơi trận tuyến

Người thứ tư cha nuôi thành cha cuối
Mang tôi về từ đất Việt xa xôi
Khi tôi còn vùng vẫy ở trong nôi
Cho tôi có mẹ cha và người thân thích
Cho tôi có tình thương yêu như ruột thịt
Cho tôi có mái gia đình đầy hạnh phúc

Xin tạ ơn hai mẹ vô cùng
Một mẹ cưu mang chín tháng mười ngày
Đã gục ngã khi con vừa chừng dăm tháng
Công ơn người con biết trả ra sao!
Và mẹ Lucy lòng bao la như biển cả
Tình yêu thương vời vợi vượt mầu da
Đã săn sóc chở che con từ tấm nhỏ
Hết đời này con trả cũng không xong

Xin tạ ơn cha, người cho tôi giòng máu
Xin cảm ơn người, cha lính vô danh
Trong gian nan nguy biến vẫn không đành
Bỏ con lại trong vòng tay thần tử
Con cảm ơn cha, người lính mũ xanh
Đã đặt tên con cho có ngọn ngành
Để con thấy cội nguồn trong dĩ vãng
Tạ ơn người xin gọi “tía” như cha
Và cha nữa James Mitchell bất diệt,
Tình yêu người vời vợi tựa trăng sao
Luôn hướng dẫn soi đường con bước tới

Xin suốt đời ghi nhớ mãi công lao
Ở các người lòng độ lượng biết là bao
Như mắt xích cuộc đời không thể thiếu
Trong bất hạnh con có những bàn tay huyền diệu!

Nctd / 2013
Viết cho hài nhi của Đại lộ Kinh Hoàng mùa hè 1972 Trần thị Ngọc Bích.
(1)- Một đoạn đường trên Quốc lộ 1 từ Quảng Trị tới Huế được mệnh danh là Đại lộ Kinh hoàng.





XUÂN VIỄN XỨ

Bạn ơi mỗi độ xuân về
Bày trên hương án tràn trề món ngon
Đầy bàn bánh mứt vuông tròn
Sâm-Banh Cognac đâu còn thiếu chi

Vàng Xanh đỏ tía phong bì
Chờ con cháu đến lì xì lấy vui
Xuân sang Mai, Cúc, Hồng, Đào
Khoe nhau đua nở rạt rào kém đâu

Rồi ngày tết cũng qua mau
Trên bàn nguyên vẹn đủ màu xanh tươi
Dần thưa giọng nói tiếng cười
Không nghe rạo rực như thời xuân xưa

Thoáng trông gương nhớ xuân thì
Một thời nào đó còn gì trong ta
Xuân xa xứ nhớ quê nhà
Những ngày xuân trẻ đậm đà tình quê

Xuân qua, Hạ đến, Thu về
Đông sang mái tóc vỗ về trắng phau
Bốn mùa thấm thoát qua mau
Gom từng nhung nhớ kết màu xuân xưa!

Nctd – 2011




      HOÀI NIỆM

     Rượu ngon đầy chén bạn cùng trăng,
     Nhớ bạn bè chờ hoài không thấy,
     Nâng ly nhấp cả trời tâm sự, nên ngồi mãi còn đầy,
     Cao lương mỹ vị ai người thưởng thức!
     Đêm năm canh thao thức
     Nghe Thu xào xạc bay xa,
     Sáng canh ba gà vừa thức giấc
     Tiết Đông còn lạnh gía, xót xa bạn bè bao đứa!
     Cuộc đời đầy những phong ba,
     Ai lên voi xuống chó,
     Không biết mày liệu có can qua!
     …….
     Nhớ năm xưa
     Giữa sân trường thơ mộng
     Nhìn cuộc đời bình minh vừa ló
     Vẽ tương lai bao mộng đẹp huy hoàng,
     Trên từng trang giấy trắng học trò,
     Nào ngờ lửa chiến chinh dồn dập,
     Đời thư sinh gặp lốc
     Bạn bè mỗi thằng mỗi lối
     Nó Bộ Binh hiên ngang bầy mãnh hổ
     Dù địa đầu sơn lâm chướng khí chẳng màng.
     Mày trời cao cánh đại bàng tung mây xé gió
     Ngày đêm lùng địch giữa không gian
     Coi thường mạng sống,
     Tao kình ngư!
     Cửa Việt, Thổ Châu, biển Đông rẽ sóng,
     Hoàng-Trường Sa chí cả thi gan to nhỏ.
     Thân nam nhi vẫy vùng dọc ngang
     Đem chí trai bảo vệ sơn hà,
     Dù hy sinh đền nợ nước thù nhà cũng cam.
     Oái oăm thay vận nước sang ngang,
     Trong giây phút cả bầu trời xụp đổ!
     Mặt trời vụt tắt tối đen,
     Như đêm ba mươi trừ tịch.
     Người người hốt hoảng bàng hoàng,
     Biết bao người bỏ mẹ già cha bệnh,
     Vợ dại con thơ,
     Bỏ đàn em nhỏ ra đi bất chấp!
     Kẻ ở lại nuốt nhục nhằn tủi hận
     Trong trại tù cải tạo, uất ức thù đời
     Nắm xương tàn u uất giữa rừng xanh.
     ……….
     Sang đất nước cờ Hoa Tự do Dân chủ,
     Cuộc đời bắt đầu bằng con số không to tướng.
     Lại sách vở ê a dăm chữ,
     Ngày học tối cày,
     Kiếm miếng cơm manh áo độ qua ngày.
     Kết bằng hữu chẳng cần xa lạ,
     Thay anh em nghìn trùng xa cách,
     Qúy hơn cả người than
     Hâm cõi lòng cô quạnh.
     Khi cầm được mảnh bằng
     Còn cày hăng hùng hục,
     Trả nợ, trả “bill” mệt nghỉ
     Bạn bè dần dà thưa thớt gặp.
     Ngoảnh mặt lại giật mình sửng sốt
     Mới thoáng đó đã 34 năm xa xứ,
     Có thằng dù đã thành danh,
     Nhưng lại đã thành ông,
     Hóa ra nó đã về già!!
     Sợ phải soi gương không dám nhìn mình,
     Tóc tai lơ thơ vài cọng trắng rõ hơn đen,
     Xót xa ôi ‘vóc hạc da mồi’
     Mới ngày nào ngây thơ nhỏ dại!
     Nhìn tờ lịch ngày hẹn tới thăm Bác sĩ
     Nhiều hơn cả người thân,
     Đôi khi phúng điếu lai rai
     Một vài thằng ra đi vội vã.
     Chiều cuối tuần ngoảnh đi ngoảnh lại,
     Chai rượu vẫn lạnh tanh hờ hững,
     Chờ bạn hiền chờ dài cổ
     Nó vẫn còn long đong lận đận.
     Đêm vắt tay lên trán
     Nghĩ chuyện nước việc nhà
     Chuyện chính trị chính em,
     Nhìn thị trường giá nhà chẳng xuống chỉ lên,
     Rồi mai sau mấy thằng con liệu có ra hồn?
     Nghe kinh tế có mòi bi đát
     Chuyện cổ phần lại càng thê thảm
     Mỗi ngày khúc ruột co thêm
     Qũy hưu trí xem chừng không khá.
     Khi hoàng hôn lại tiếc ban mai
     Mong có được phép thần thông biến hóa,
     Trở về tuổi thanh xuân mộng mị
     Ước cùng nhau có được vài giờ
     Bạn và tôi gói trọn tuổi thơ
     Làm vài chung hàn huyên lếu láo
     Có vẫn hơn không!
     Chén chú, chén anh, chén tôi, chén bác,
     Chén “mày tao” ôn lại chuyện đời,
     Đừng để rồi một mai tiếc nuối,
     Thời gian chẳng đợi ai ơi!!!!!!

     Nctd - Xuân 2009





            Tuổi Việt Nam


Người ta chuẩn bị đón xuân
Tôi đem tiếng khóc oang oang chào đời
Nửa đêm xác pháo tung trời
Giật mình khóc ré tuổi đời thành hai
Mừng xuân mới lộc xuân khai
Nhà nhà sửa soạn trưng bầy khang trang
Người người quần áo rỉnh rang
Chúc cho thằng nhí được hai tuổi đầu
Chả bù mấy trẻ trời Âu
Sinh ra không được tuổi đầu như tôi
Đến khi vừa hết thôi nôi
Nó tròn một tuổi tôi thời được ba
Việt Nam tuổi giấy kém xa
Trách sao khi lớn tuổi còn trẻ măng
Nay xuân đến chúc mọi đàng
Sống cho Hạnh phúc mỗi năm cuộc đời!

Nctd (Thạch Thủy) - 2000





NIỀM TIN ĐÃ MẤT


Tôi mất niềm tin ở cuộc đời
Con người bôi bác qúa đi thôi
Làm gì thì cũng vì tư lợi
Danh nghĩa gì thì cũng thế thôi!
Cơ quan lớn nhỏ đều như rứa
Nhận nhiều chi nhỏ tí ti thôi
Lương lậu nhân viên thêm chi phí
Đòi cho tương xứng với lương đời
Tiền chùa thả cửa xài ai biết
Cuối năm trừ thuế dễ thì thôi
Từ thiện kiểu này ai chả muốn
Ham tiền thì nói đại cho rồi

Nctd - 2000




XUÂN CA-LI

Xuân ở Ca- li cũng rộn ràng,
Cuối mùa đông lạnh tiết xuân sang
Hội hè đình đám dăm ba cái,
Lũ lượt người xem cũng vội vàng
Hàng quán vui xuân đầy đủ cả
Trai thanh nữ tú mặc sức sang!
Khói nhang nghi ngút trên bàn Tổ
Quyện mùa xuân ảnh nhớ mang mang!

Nctd (Thạch Thủy)
Canh Thìn, 2000





Cha Gìa Con Dại
           
Dặm trường rong ruổi đang say
Bỗng dưng bay tới ào ào thiệp son
Bác này mời dự cưới con
Còn tôi vừa mới thôi nôi đầu lòng
Bác kia nay đã thành ông
Tôi còn hai nách tay bồng tay mang
Quay quần vợ dại con hoang
Đêm đêm mò mẫm hai hàng chai không
Soi gương tuyết trắng đỉnh đồi
Chân chồn gối oải đường còn lê thê
Chỉ vì lúc trẻ đam mê
Yêu thương của “nạ’ nên già con thơ (1)
Bây giờ nay tỉnh mai mơ
Sợ mai tuổi hạc đám khờ ai trông
Suy đi ngẫm lại cũng thông
Bù qua sớt lại vừa lòng cả hai
Bạn bè con cái thành tài
Ra riêng bỏ lại ông bà buồn trơ
Còn tôi chẳng phút so ro
Sáng chiều bên cạnh đàn con nô đùa
Tiền tài nào phải hơn thua
Chỉ cần hạnh phúc là vua trên đời!
Người ta mua mảnh xuân rơi
Tôi xuân cửa trước tuôn luồn cửa sau!

Nctd (Thạch Thủy) / 2000
(1)     Gái nạ giòng: Thiếu phụ dang dở nửa chừng xuân.




NGẬM NGÙI

Ta tìm quên trong tiếng nhạc ồn ào
Khói thuốc hơi người mắt đắng môi cay
Ly từng ly rượu nồng pha lệ nóng
Ta ngồi đây nhớ quê cũ lưu đầy!!

Nctd - 1986




     Bóng Thạch


Ta vẫn tới mỗi chiều tan buổi học
Lặng nhìn em đôi mắt ẩn mầu tang
Em đứng đó đã bao mùa mưa nắng
Đứng chờ ai như phiến thạch vô tri
Ta muốn hỏi hồn em giờ đâu nhỉ
Có chi muộn phiền băng giá tình em?
Hãy nói lên đi lời thầm tình tự
Ta chờ nghe hồn thạch nữ từ lâu!


Nctd (Thạch Thủy) - 1984

No comments:

Post a Comment